Takuma cảm thấy như là một hạt cát nhỏ giữa biển bao la cuộc sống, anh biết rằng thời gian của mình không còn nhiều nữa. Mỗi ngày trôi qua, anh cảm thấy ngày tàn đang từ từ áp đến, như một âm thanh lúng túng nhưng không thể từ chối. Đối diện với sự thực không tránh khỏi, Takuma quyết định cách xa người con gái mình yêu thương nhất. Anh tin rằng điều đó sẽ giúp cô ấy dễ dàng hơn trong quá trình bước tiếp, không bị ràng buộc bởi tình yêu của anh. Nhưng điều mà Takuma không biết, đó là cô gái đó không quan trọng quan trọng đến mức độ mà anh nghĩ, cô ấy đôi khi cần sự ấm áp và chia sẻ từ anh hơn là sự chia xa.