Hae-na cảm thấy một cảm giác hỗn loạn rằng cô ấy sẽ không bao giờ có thể tìm kiếm tình yêu đích thực nếu cô ấy không thể tồn tại trong hình hài của một người phụ nữ. Đó là lời nguyền từ gia đình cổ xưa của cô, và không ai dám phủ nhận rằng đó là cái duyên buồn của Hae-na. Ngày cô nhận được nụ hôn đầu tiên, cô đã biến thành một con chó, và từ đó cô phải sống trong thân xác con vật, cảm nhận với những khúc khích không thể diễn tả. Cô không biết phải làm gì, chỉ biết rằng cô muốn giải thoát khỏi lời nguyền, muốn quay trở về làm con người. Dù tuyệt vọng, Hae-na vẫn hy vọng vào sự kỳ diệu, hy vọng vào việc gặp được người có thể đến và cứu cô. Nhưng khi chàng trai trao cho cô một nụ hôn đầu tiên, lòng tự trọng của cô đã tan nát. Chàng trai ấy lo sợ chó, không thể nào chấp nhận được sự biến đổi của Hae-na. Sau đó, cuộc sống của Hae-na trở nên cô đơn hơn, cô phải sống trong sự cô đơn và tuyệt vọng của mình. Cô biết rằng chỉ có được nụ hôn thứ hai mới giải thoát được cho mình, nhưng liệu cô có thể tìm thấy ai đó dám vượt qua sự sợ chó của mình, và dám nếm thử một tình yêu không theo khuôn mẫu?